Người đã khi nào thử một lần thức cùng Hanoi đêm chưa 🙂 Thành phố khi ấy e ấp như thiếu nữ mà cũng đằm thắm như đàn bà đã trải truân chuyên…
Kể như, chiều Hà Nội vẫn còn lác đác mấy gánh hàng rong có món sấu chín vàng rộm dầm chua cay, bao nhiêu năm rồi vẫn lạ, vẫn mộc mạc như từng con phố cổ.
Ghé tìm một ly cà phê loanh quanh quán cũ.
Lang thang mấy con đường quen, phố đã đến độ không tuổi, cảnh cũng đến độ không tuổi. Chỉ có chính mình không trẻ, sự cảm nhận mỗi ngày một đuổi chẳng kịp không gian với thời gian. Thế mới biết, sẽ đến lúc người ta đủ già đến mức không còn cần biết rõ yêu hay không yêu nữa.
Rồi thử ở trong khuya.
“Con đường ngủ quên rồi,
Thành phố cũng giả vờ nhắm mắt.
Phải ở trong đêm thì mới biết Hanoi cũng có những phút giây thôi tất bật,
Hiền lành tựa 1 khung tranh”
Người đã khi nào thử một lần thức cùng huyền thoại Cầu Long Biên đêm chưa Dịu dàng như mẹ hiền thao thức trông chừng con thơ say giấc. Những đứa con sinh ra & lớn lên rất lâu sau 2 cuộc chiến mẹ từng đi qua.
Đầy những đêm chúng tôi ko ngủ, để thức cùng đường phố chúng tôi rất yêu, để lăn bánh xe qua từng viên gạch đoạn đường, kể nhau nghe những năm tháng mình còn chưa đặt chân, tựa vai nhau trên chiếu nghỉ cầu mẹ chỉ để nghe tiếng còi hơi thuyền chở cát dưới dòng sông đêm, hay ngắm vàng vọt đèn đường và loang lổ mây trời hừng đông
Hẳn là ko thường xuyên, nhưng đôi khi chúng tôi ko ngủ. Có khi nào người muốn thử một lần thức cùng thành phố đêm như vậy ko^^
Trả lời