Những ngày còn ở Huế, tôi đã nhiều lần tặc lưỡi bỏ qua Phá Tam Giang, sau này nghĩ lại chỉ biết cười một mình 🙂
Đấy hẳn là 1 điều đáng tiếc, nhưng biết đâu được, cái thời còn ngày ngày thức dậy đạp xe đi lòng vòng thành phố rồi rong ruổi một lượt quanh Đại Nội, người ta cứ nghĩ ko phải hôm nay thì sẽ là ngày mai ngày mốt, vội vã khác gì 🙂
Nhưng biết đâu được, người ta lại ko còn ở Huế nhanh đến vậy. Đến mức đôi khi nghĩ về vẫn còn ngơ ngẩn cười vì những nỗi mong manh. Như một kỉ niệm diệu kỳ, nỗi nhớ về một nơi người ta còn chưa từng đặt chân.
Cuộc đi Huế nào ngắn ngủi cũng chừng 1 tuần, dài rộng cũng bấy nhiêu, chẳng hơn 🙂 Mà hồi ấy vừa khéo những ngày ăn lạt, mỗi trưa đều ghé tiệm nhỏ trên đường Nguyễn Trung Trực phía thôn Vĩ Dạ, gọi 1 tô bún 1 dĩa nậm 1 dĩa bánh lọc 1 chai nước, hết chỉ vài mươi ngàn cho 1 bữa ngon miệng say sưa.
Chiều chiều thường dành thời gian đạp xe khắp Huế. Con đường nào cũng một đỗi thân thương, căn nhà nào cũng như của người hàng xóm cũ kỹ lâu năm, vừa xưa vừa quen. Nhớ cái quán be bé trên đường Đặng Thái Thân, ghé lần 1 lần 2 chơi với anh chủ quán, lần sau nữa thì đã nhượng lại cho người ta vì những nỗi riêng, người khi này cũng lang bạt rồi.
Sầm uất rộn ràng nhất Huế dĩ nhiên là đường Lê Lợi, chạy dọc theo dòng Hương Giang, có bến thuyền có phố đi bộ, công viên tứ tượng, đại học sư phạm Huế cũng nằm trên trục đường này. Mỗi chiều đạp xe thấy mỏi là tôi vòng về đây, thường sẽ ngồi nhâm nhi ly tách ở DMZ Bar, ko thì sẽ lê la ở Phượt café trên đường Đội Cung.
1 đôi lần có đủ thời gian, sẽ đi Liên Hoa Chay phía đầu đường Lê Quý Đôn, bánh lọc ở đây khiến mình mê nhất. Những tháng ngày ko hề ăn mặn nên chẳng từng đến chợ Đông Ba^^ Chẳng từng tìm ăn bánh canh cua trên đường Phạm Hồng Thái hay bún Huế ở bất kỳ con đường nào 🙂
Nhớ ly chè đậu của gánh hàng rong.
Và bây giờ, nhớ Huế 🙂
0
Trả lời