6h30′ sáng 27/10/2012. Trên một đỉnh núi còn cách đỉnh 3.143m khoảng 1h leo nữa. Và với cơn đau tim…
Gần hai năm sau khi cùng 16 thành viên trẻ trung quyết liệt khác chinh phục đỉnh Fansipan, mình ngồi kể lại chuyện tiên dược^^
Bắt đầu bằng 2 tuần trước khi lên đường, bé chíp nhất đoàn mới rủ:
– Cuối tháng leo Fan đấy, chị theo ko?
– Chị mới Tây Bắc về, nhưng Fan thì ĐƯỢC!
– Ok để em nói leader.
Hôm sau đại loại:
– Đoàn 18 người anh set up mọi thứ tròn trịa ok hết rồi nên ko muốn nhận thêm nữa. Nếu em thích anh sẽ giới thiệu các đoàn khác bởi vì tầm này mọi người đi nhiều lắm.
– Vậy thôi anh, em theo là có lí do chứ đoàn khác thì nói làm gì^^
Thế rồi bẵng đi, đúng 5 ngày trước khi lên đường leader mới hồ hởi thông báo:
– Anh nói này em có bạn ko rủ theo luôn, bạn nam mà sức khoẻ tốt một chút vì đoàn mình đang toàn con gái đấy!
– Ko có anh! Mình em thôi!
– Thế cũng được, em vẫn muốn theo đúng ko? Nhớ chuẩn bị chu đáo nhé, giờ thì cấm luôn đừng có tập tành gì nữa ko thì em đuối hôm ấy ko leo được, em đảm bảo mình khoẻ ko?
– Haha (nghĩa là ko nhớ lúc ấy đã nói gì nữa)
Sau này được biết, cơ duyên ấy là do có 2 anh chị trong đoàn trước đó mới cưới, bữa biết có bầu cái là gia đình khỏi cho đi luôn hehe. Bây giờ kể lại mới thấy giờ này chắc bé phải mấy tháng tuổi rồi, rảnh phải qua thăm gặp cảm ơn sự có mặt của bé con trên đời mà mình mới được đón sinh nhật 25t trên nóc-nhà đấy nhé
Lại nói, nghe đồn mấy bạn trước khi đi cả tháng trời tập đeo balo bự với cột tạ cổ chân đi bộ công viên dữ lắm. Mình ở thế bất khả kháng nên cứ vậy mà lên đường^^
9AM 26/10 Bắt đầu xông vào rừng. Đoàn chốt 17 thành viên thì 11 bạn nữ. Nhưng phải công nhận toàn thứ dữ chứ có phải liễu yếu đào tơ gì đâu. Mới xuyên rừng núi chừng 2 tiếng thì có 1 bạn bị chuột rút, chắc màn khởi động ko được chuẩn lắm, đấy là bạn nam nhé!
Cả đoàn phăm phăm hăm hở hăm hở chả thấy ai than mệt gì :)) Balo thằng nào thằng nấy tự mang. Các loại nước uống tăng lực, nước bổ xung muối khoáng với socola giắt đầy mình. Đi ven suối gặp chú rắn trông màu sắc rất đẹp mắt, mặc dù chú đã hy sinh có thể do các poster ra tay, nhưng ai đi qua cũng phải rút điện thoại chụp hình.
Chừng 11~12.PM nghỉ ăn trưa lán 2.200m.
Đoạn đường sau bữa trưa là bắt đầu gian nan bội phần nhưng ko vì thế mà khiến tình yêu thiên nhiên và độ sến sẩm của các bạn thuyên giảm tẹo nào. Điển hình như đoạn đường bỗng dưng có vài cây nấm mọc ven duyên dáng. Bé chíp nhất đoàn ko kìm lòng được rút máy hình ra bắn lia lịa, lúc sau đã thấy status sặc mùi sến sẩm “Đến cây nấm nó còn có đôi. Bao giờ mới hết F.A đây?”
Thời tiết thuận lợi, núi non hùng vĩ phong cảnh choáng ngợp. Gái nào cũng gạt mồ hôi tạo dáng chụp hình^^
Những đoạn phải bò trườn bám víu rất nhiều. Điều khâm phục nhất là các poster người dân tộc. Họ đi dép nhựa gùi đồ nặng bằng cả cơ thể cứ điềm nhiên vững chãi bước đi, mình hầu như ko thể theo kịp.
3.PM. Chuyện bây giờ mới kể. Từ tầm này mình bắt đầu tức ngực. Tim đập mạnh và nhức nhối, ép lồng ngực muốn vỡ. Ko thể cố được thì dừng lại nghỉ vài phút cho tim hoàn hồn, đợi thấy có vẻ bình thường rồi mới leo tiếp. Lặp đi lặp lại như vậy khoảng 30′ thì tim đau hẳn, muốn xỉu, và cũng gần như xỉu thật, Rêu lăn lên bụi cây ven đường ngủ lịm. Poster đi qua lay hỏi có làm sao ko? Mình lắc đầu ngủ tiếp. Ngủ đến chừng 30′ thì bé chíp thấy và lôi về lán 2.800m. Cu cậu đã lên đến lán từ thuở nào rồi mà mãi chưa thấy mọi người nên quay lại giúp. Bò tiếp khoảng 1h nữa thì đến lán, thấy chừng 5~7 bạn trong đoàn đã đang thảnh thơi nghỉ ngơi update facebook. Cơn đau ko ngớt đi, mình ko dám nói ra sợ bị mọi người ko cho leo tiếp, tự thuyết phục “bây giờ ngủ thêm 1 giấc nữa đến giờ ăn tối chắc sẽ khoẻ”
5:30PM. Cố gắng gượng dậy ăn tối, đau rớt nước mắt mỗi cử động. Lẳng lặng ăn vì biết thừa chuyến đi như này thì năng lượng cực kỳ quan trọng, đau lắm cũng cố nhai.
Lại nói đoàn gồm toàn những người trẻ trung nghĩa là kiểu gì cũng phải vui chứ, chả lí do gì lại bỏ qua màn đốt lửa nướng thịt, có khi cả chơi tá lả bên đống củi lửa ấy chứ. Mình đau ko chơi được, chỉ nằm co ro trong lán. Lúc này đau ko thể ngủ, chỉ biết nằm khóc. Một phần vì đau quá, nhưng hơn hết là vì lo mọi người mà biết sẽ cản ko cho leo tiếp. Người ta ko thể bỏ cuộc lãng xẹt kiểu thế.
Bé chíp thương lắm, vừa muốn chơi nên cứ lúc lúc chạy ra đốt lửa lúc lúc chạy vào ghé hỏi chị còn đau ko?
9.PM. Lúc này có mấy anh hướng dẫn, trưởng đoàn với bác sĩ của một đoàn tập thể khoảng 40 người ngủ chung lán, ngay sát cạnh. Bé chíp nhanh nhảu nói bác sĩ khám giúp xem sao, xong thì được biết “Tim đập mạnh quá! Mạch nhanh nhưng vẫn ổn định (đại loại vậy) Em ko có tiền sử bệnh, cũng đừng lo, do em hoạt động quá mức thôi. Bây giờ cố ngủ đi có thể sáng mai sẽ hết, nếu ko hết thì anh sẽ cho thuốc uống”
Anh khác bổ xung: – Anh thật lòng khuyên em đừng leo nữa, rất nguy hiểm! Anh ko doạ đâu vì anh dẫn đoàn nhiều năm rồi. Chính anh từng cõng một bà nặng tám chục kg từ trên đỉnh xuống vì bà ấy lên đến nơi ngất xỉu. Ko phải nói chơi, bà ấy là bla bla ĐSQ Pháp em nhé. Ko nên chủ quan”
Mình đuối sức cố đáp rồi cám ơn. Đang lựa từng milimet để đặt mình xuống lại vì cử động nào cũng gây chấn động đau đớn, thì đã thấy mấy anh ngáy khò khò.
Đau, nằm khóc ròng ướt đẫm túi ngủ.
11.PM. Cả đoàn quyết định đi ngủ giữ sức cho niềm hân hoan sáng hôm sau.
12.AM. Nửa đêm rồi nhưng đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Làm gì có đứa con gái nào chịu nổi cơn đau hành hạ từ suốt gần 9 tiếng… Ko biết làm sao nữa mới lay bé chíp đang nằm cạnh dậy gọi nhờ bác sỹ và xin thuốc, mặc dù người ta ko cần phải có trách nhiệm với 1 đứa ko liên quan như mình. Trời Phật phù hộ anh bác sỹ. Anh bò dậy, soi đèn lần giở tìm rồi đưa cho tổng cộng 2 loại là 4 viên thuốc. Xong ngủ tiếp. Trong mấy viên chắc có thuốc an thần, uống xong bé chíp dỗ dỗ cho một lát thì lịm đi.
5.AM 27/10/2012.
Thức dậy giữa rừng núi ở độ cao 2.800m, lại chuẩn bị chinh phục nóc nhà Đông Dương, ko người nào là ko cảm thấy lâng lâng phấn chấn.
Tim mình còn đau nhưng ko dữ dội nữa. Nó tầm tầm và chỉ gây nên cảm giác hơi tức ngực. Ăn sáng xong mình đi trước cả tiếng đồng hồ vì nghĩ nếu lại đau như hôm qua thì mình vừa đi vừa nghỉ đến lúc mọi người theo kịp cũng tới đỉnh là vừa. Thế mà điều kì diệu xảy ra chứ^^ Cơn đau nó cứ chỉ tầm tầm như thế hoặc quá lên một chút, nghỉ hít thở chút xíu là dịu.
8AM. Còn nhớ mình đu theo mấy chị với 1 bạn nam nữa, làm thành top đầu lên tới 3.143m của ngày hôm ấy.
Người ta có thể khóc vì quá xúc động trước thành tích vừa đạt được, hoặc vì quang cảnh kì vỹ xung quanh. Cũng có thể vừa khóc vừa thở hắt như trút hết được cả gánh nặng khi bất chấp liều mình và đã ko xảy ra điều gì đáng tiếc.
17 con người chia nhau niềm vui hôm ấy. Mở champagne ăn mừng rộn ràng^^ Xong thay nhau ôm cứng cục thép gắn tên mà chụp hình ko ai có ý định trở xuống.
9~10AM. Các đoàn khác lần lượt xuất hiện. Nhường nhau chụp hình lưu niệm. Lúc này mới gặp lại bác sỹ. Chuyện trong đêm đâu biết mặt mũi, bây giờ mới nhận dạng mừng tủi bắt tay rối rít cảm ơn “Em ko biết đã được anh cho thuốc gì chứ giờ em cam đoan được uống tiên dược rồi”
10.AM. Đoàn xuống.
4~5~6PM cùng ngày, từng người đã đến mặt-đất^^
Trời lúc này mới bắt đầu mưa. Đến đêm mưa rất dữ dội. Ai nấy thở phào đoàn mình như có quý nhân phù trợ!
Về sau còn mấy vụ tắm thuốc, ăn uống hát hò và quay-lưng-đi-lùi xuống cầu thang hoặc đi-ngang nữa, nằm trong trái tim bị đau hết.
Nhớ mãi.
0
Trả lời