Kể tiếp chuyện Chùa.
Bữa được trai-ở-chùa làm guide cho thực ra rất nhiệt tình và nhiều chuyện ko kể ra hết được. Nhưng được biết bạn ấy ăn chay trường & tụng kinh ngày, bạn dẫn mình đi bằng buýt qua với niềm tự hào hơn 2500 năm tuổi.
Kể 1 chút, Chùa Shwedagon hay còn gọi là Chùa Vàng ở Yangon được coi là ngôi chùa linh thiêng nhất Miến Điện (nay là Myanmar) và cũng là ngôi Chùa lâu đời nhất trên Thế Giới. Tại đây có lưu giữ 4 báu vật thiêng liêng đối với các tín đồ Phật giáo, gồm cây gậy của Phật Câu Lưu Tôn, cái lọc nước của Phật Câu Na Hàm, một mảnh áo của Phật Ca Diếp, và 8 sợi tóc của Phật Thích Ca. Tháp chính của chùa dát vàng và cao tới 98m. Chùa lại nằm trên đồi Singuttara, từ đây có thể quan sát được cả thành phố Yangon.
Chưa vào tới trong chùa đã gặp mấy em bé bám theo mè nheo mời mua bịch nilon, thấy vậy bạn nổi đoá lên tướng tựa sư tử vồ mồi, thiệt làm mình nể! Giải thích thêm, đi chùa Burma mới đến cổng đã cần phải cởi bỏ giày dép và để chân trần, ko như ở Vietnam có thể đi lại tự do chỉ cần bỏ giầy dép trước khi vào trong chính điện hoặc các gian thờ cúng. Câu chuyện các nhà sư đi chân đất những nơi có người ở như khi vào làng hoặc thành phố bắt nguồn từ việc đức Phật từ bỏ ngai vàng và đi tu. Trong xã hội Ấn Độ xưa (nơi đức Phật ra đời), chỉ có gia đình rất giàu có mới có dép để đi, trong khi dân thường đều đi chân đất. Đức Phật đã bỏ mọi thứ giàu sang, tiện nghi để đi tu. Theo Phật giáo nam tông nguyên thủy, nên các nhà sư Myanmar luôn tâm niệm “Tri túc, thiểu dục”, có nghĩa là biết đủ nhưng ít ham muốn, học đức Phật ngày xưa bỏ giàu sang sống nghèo khó, đạt được mọi khôn ngoan. Khách đến thăm viếng chùa cũng đi chân trần chính là thể hiện lòng tôn kính.Bởi vậy mới có chuyện cậu bé nọ mè nheo khách du lịch mu bao nilon để bỏ giày dép mà xách theo khi vô trong chùa. Nhưng điều này là ko cần thiết vì ngoài cửa luôn có những tủ gỗ cho gửi giày dép thường là ko quy định mức phí có thể tùy tâm đưa 200~500~1000kyats tương đương 5000~10.000~20.000vnd. Số tiền này sẽ được dùng vào việc kiến thiết Chùa.
Vào đến Shwedagon, ko ngôn từ nào tả hết vẻ đẹp kiến trúc nơi đây. Rất vui khi được bạn coi dùm cho và biết là hai mươi mấy năm trước mình được sinh ra vào buổi trưa một ngày thứ hai. Bạn ấy nói linh vật của mình là Tiger. Đoạn dâng hoa cài lên mình bức tượng Hổ, múc 5 chén nước tạm gọi là thần-linh đổ lên mình ngài, vừa làm vừa niệm cầu.
Sau đó đi dạo vòng vòng vãn cảnh, vẻ đẹp ngoạn mục thực sự dễ làm say đắm lòng người. Đặc biệt là phần tháp dát vàng, và đỉnh tháp gắn rất nhiều ruby với kim cương.
Kế đến là ghé một gian thờ bàn-chân-Phật. Mình tiếp tục múc nước thần-linh dội lên Phật xong lấy một chút thoa lên đầu xem như được hưởng nhờ ơn trên. Cuối cùng sau mọi nghi thức lễ lạt cầu nguyện sẽ là thỉnh chuông. Như đã nói, làm vậy để ơn lành của Phật ban ko chỉ cho mình mà cả những người thân yêu cũng sẽ được nhận lấy.
Ra về, trời sập tối, Chùa thắp lên muôn ánh đèn phản chiếu vô vàn lung linh những hình khối dát vàng, những ngọc đá và cả một trời bình an thiêng liêng.
0
Trả lời